Tôi mệt…

Mệt đến mức cảm giác đôi chân mình như rã rời, không còn đủ sức đứng. Mỗi sáng thức dậy, nhìn vào gương, tôi thấy một khuôn mặt trẻ nhưng ánh mắt đờ đẫn, mệt mỏi. Cầu nguyện trở nên khó khăn. Giờ kinh buổi sáng không còn là khoảng lặng để gặp Chúa, mà là những phút giây tôi đấu tranh với chính bản thân. Công việc mục vụ thì dồn dập, đôi khi tôi tự hỏi: “mình đang làm những điều này vì mục đích gì vậy? Đâu rồi động lực khiến tôi tiếp tục những công việc này?” Cộng đoàn, nơi tôi tưởng là chốn bình an, đôi khi lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng – lạc lõng vì không tìm thấy vị trí của mình, vì nỗi bất an trong tim chưa ai hiểu, và có lẽ chính tôi cũng chưa hiểu.
Tôi hoang mang...
Tôi từng nghĩ rằng ơn gọi là con đường tràn ngập ánh sáng, nhưng giờ đây, nó giống như bước đi trong đêm tối, mỗi bước chân đều chập choạng, xiêu vẹo, vô định. Tôi bước đi mà không biết liệu có vấp ngã hay không. Những lý tưởng ban đầu, những cảm xúc bùng lên khi nghe tiếng gọi của Chúa, giờ đây đôi khi chỉ còn là ký ức mờ, nhạt như sương mai. Có những ngày tôi ước mình chưa từng nghe lời gọi ấy, để không phải đối diện với sự yếu đuối, thất vọng, và cô đơn mà tôi đang trải qua.
Tôi sợ hãi…
Sợ điều gì vậy? Đó là nỗi cô đơn trong cầu nguyện, khi những tiếng than khóc của mình cất lên rồi vỡ tan trong khoảng không mà chẳng có ai hồi đáp; là những mệt mỏi trong công việc, khi cống hiến cả sức mình mà người khác dường như không nhận ra; là xung đột trong cộng đoàn, khi sự khác biệt làm nghi ngờ khả năng hòa hợp, yêu thương và trung tín; là nỗi bất định về tương lai: không biết mình sẽ ở đâu, sẽ làm gì, và nhất là liệu mình có xứng đáng với lời tuyên khấn hay không.
Tôi yếu, quá yếu...!
Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng chính trong yếu đuối, Thiên Chúa vẫn dẫn dắt, vẫn giữ tôi đứng vững, từng bước nhỏ, chậm rãi nhưng chắc chắn. Chính trong những lúc ấy, Lời Chúa vang lên như ngọn hải đăng soi dẫn thuyền đời tôi đang lạc lối: “Khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2 Cr 12,10). Tôi yếu thật! Nhưng yếu đuối không phải là thất bại. Yếu đuối là lúc Thiên Chúa đặt tôi vào tay Người, đào luyện tôi, dạy tôi cách tín thác và kiên nhẫn. Ngày qua ngày, tôi học cách không bỏ chạy trước khủng hoảng, không lẩn tránh trước những giới hạn. Tôi học cách ngồi lặng trong bóng tối của chính mình, đối diện với nỗi sợ, với nỗi cô đơn. Để rồi tôi nhận ra rằng đời tu không phải được thêu dệt nên bởi chỉ những tiếng cười, nhưng đâu đó còn có cả nước mắt nữa. Ơn gọi nào có phải là con đường thẳng tắp, mà là hành trình vượt qua thử thách, trong đó Thiên Chúa dạy chúng ta trung tín. Đời tu là gì nếu không phải là cuộc sống được đặt nền móng trên những niềm vui, thành công rực rỡ và cả những lần vấp ngã, thất bại ê chề. Chúa vẫn thì thầm, một tiếng thì thầm dịu dàng nhưng kiên định: “Đừng sợ, Ta ở cùng ngươi” (Is 41,10). Và rồi: “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119,105). Chúa không cho tôi thấy hết con đường, nhưng Người ban đủ ánh sáng cho bước chân hôm nay. Và chính bước chân hôm nay, dù nhỏ bé, vẫn là hành trình, vẫn là sự trung tín trong ơn gọi.
Năm Thánh 2025 “Những Người Hành Hương Của Hy Vọng” đã đi đến hồi kết.
Cánh cửa thánh sẽ khép lại. Những cuộc hành hương tạm kết thúc. Nhưng tôi biết rằng, hy vọng không gói gọn trong một năm, không kết thúc khi cánh cửa đóng. Tôi vẫn là người lữ khách. Tôi tiếp tục bước: bước trong những giờ cầu nguyện vắng lặng, khi chỉ có tôi và Chúa; bước trong những công việc tưởng chừng vô nghĩa, khi không ai nhìn thấy; bước trong những ngày cô đơn, khi cộng đoàn vang tiếng cười mà lòng tôi vẫn lạc lõng. Tôi tiếp tục lên đường, không phải với sự chắc chắn của người đã đến đích, nhưng với niềm hy vọng đơn sơ của người trẻ: “Lạy Chúa, con đây” (1 Sm 3,10) – và tôi tin rằng, hy vọng không phải là tin tưởng vào một tương lai tích cực, nhưng là tin rằng từng bước nhỏ của tôi đều nằm trong bàn tay yêu thương của Chúa.
Chúa ơi!
Dù khủng hoảng còn đó…
Dù mệt mỏi chẳng qua đi…
Dù tương lai vẫn mịt mờ…
Con vẫn YÊU!
Con vẫn TIN!
Con vẫn HY VỌNG!
 
                                                                                                    Tác giả: Mọn Hèn